• Hở - Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

Hở - Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

Hết hàng
Mã sản phẩm: 8936024917333
Tác giả : Nguyễn Thế Hoàng Linh
NXB : Hội nhà văn
Số trang : 113
Kích thước : 13 x 19 cm

Liên hệ

HỞ

Tuyển thơ 100 bài mang đậm âm hưởng triết lý vừa sâu sắc vừa nguyên bản về cuộc sống, tình yêu và cả những suy tư thời cuộc. Những khắn khoải sóng ngầm trong trái tim, cười nhạo quyền lực, sự cứu rỗi tâm hồn, và cả những nỗi niềm chua chát ngọt ngào của tình yêu… tất cả được nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Hoàng Linh hăm hở giải bày trong tuyển tập mới có tiêu đề nghe lạ - “Hở”. 

Trích một số bài trong tuyển thơ HỞ

Vẽ

làm sao vẽ tiếng tim kêu
làm sao vẽ lớp rong rêu phủ buồn
làm sao vẽ nổi cội nguồn
làm sao vẽ mắt chuồn chuồn thấy chi

này thơ đang vẽ những gì
hay em vẽ nỗi lầm lì nơi tôi

vẽ mơ đêm đã chết rồi
nụ cười em vẽ lộc chồi ban mai

tôi hoang mang vẽ ngày dài:
khói lìa miệng chén trà nhài ươm hương

tôi lang thang vẽ con đường:
người vô hình mãi soi gương tìm mình

tôi cô độc vẽ mối tình:
dở dang mãi một khuôn hình tinh khôi

tôi khao khát vẽ bờ môi:
một dòng sông cạn nắng nôi ngập tràn

tôi mê man vẽ bầy đàn:
loài ong đôi cánh sắp tàn rướn bay

bàn tay tôi vẽ bàn tay
dò tìm nhịp đập một ngày yên vui

ngậm ngùi tôi vẽ ngậm ngùi
vẽ xong tôi lại lặng chùi
mong manh…

tĩnh tâm tôi vẽ lòng lành
bỗng dưng muốn xé tan tành hư vô

dịu đi vẽ mảnh mặt hồ
xoay nghiêng nước gẫy xô bồ trong tâm

buồn rơi lún phím dương cầm
bức tranh nhân loại âm thầm vẽ tôi…

 

Ướm

đừng buồn nhé em yêu
nếu em không cười được
tôi sẽ khổ rất nhiều

xòe bàn tay xinh ra
tôi sẽ gieo vào đó
một nụ hôn đầu đời

mùa sau tôi trở lại
lòng bàn tay còn nồng
em làm vợ tôi không?

 

Bài không số

sao vẫn thế cơn thơ hoài chưa ngớt
đứng dầm trong tê cóng hết cả rồi
cây gạo khoả thân mang ô đỏ
da trắng ngần nên đứng đơn côi

thơ muốn rớt xuống một miền sung sướng
nhưng cánh non bay mãi mãi vô cùng
em vẫn khoả thân trong quần áo
cho cái buồn ăn nói rất lung tung

đêm muốn nói rằng thơ không độc lắm
ngọt ngào đây chìa lưỡi liếm xem nào
ôi nhân loại ly cà phê đen đúa
đổ bao đường mà trắng mỗi đêm sao

tôi đến lúc để em tin rồi đấy
tin tôi đi mà sống rất tâm hồn
cho nỗi đớn ly cà phê tôi uống
chút êm mềm của những cõi môi hôn

 

C.h.o

cho tôi được làm người
trong nụ cười em tặng
cho tôi được làm nắng
khẽ hong giọt mắt em

cho tôi được làm đêm
em giấu vào bí mật
cho tôi được làm đất
em yên bình trong tôi

cho tôi được làm nôi
đỡ hình hài vô chủ
cho tôi làm giấc ngủ
nằm lại tiềm thức thơm

cho tôi được làm rơm
một lần em là lửa
cho tôi một lần chửa
để biết đàn bà đau

cho ta được là nhau
để hiểu thêm một chút
thời gian băng vùn vụt
đây, níu vào tay anh

Sản phẩm bán chạy

Vui lòng chờ trong giây lát...
Đã thêm vào giỏ hàng