PHÉP TÍNH CỦA MỘT NHO SĨ
Liên hệ
PHÉP TÍNH CỦA MỘT NHO SĨ
“Từ khi biết say mưa, tôi đâm biết say Ngự. Những lần theo lão Chu ra phá, Ngự đẹp man dã. Vải áo mớ ba chảy dán, bó rịt người, thân thể Ngự nổi lửng như một nhành lúa trổ vươn trên mặt ruộng lụt nước. Ngự xõa tóc xổ tung rã rượi, chân dầm trong nước, mắt dầm trong mưa. Ngự xòe hai cánh tay mở lòng đón mưa. Những hột mưa nhỏ mà tròn mọng. Ngự bảo là đốt tay Phật, vỡ vào đâu, phúc đến ấy. Phật tắm phúc lên người Ngự. Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn phúc của thượng đế vỡ hoa trên da thịt Ngự.”
Nhắc đến thành tựu truyện ngắn đương đại mà không kể đến Trần Vũ là một thiếu sót lớn. Đặc trưng của tác giả là những câu chữ hoặc đau đớn đến tan nát, hoặc táo bạo, lạnh lùng đến sắc rợn; các thủ pháp lạ hóa, biến đổi hiện thực, huyền ảo được tận dụng tối đa để khai phá mối tương quan giữa lịch sử, hiện thực, bạo lực và tình dục. Văn của Trần Vũ khước từ sự lưng chừng, mơ hồ, luôn đẩy sức căng đến những góc cạnh cực đoan nhất và tìm thấy con người hoặc ở nơi sâu thẳm, hoặc chốn man rợ khốn cùng.
Lần đầu tiên một tập truyện ngắn của Trần Vũ được in ở Việt Nam.