LÊN NÚI THẢ MÂY
Liên hệ
LÊN NÚI THẢ MÂY
“….
- Anh đi đâu? Chúng tôi hỏi.
- Đâu biết đi đâu. Sông nước mênh mông cứ theo đó mà đi. Tao đâu có ý gì xấu, phá hàng rào chỉ để nhà cửa thông thoáng con nít chạy chơi, bà con mình qua lại gần gũi, rảnh rỗi tao đi cà khêu đến từng nhà chào hỏi làm trò giúp vui. Nhưng chưa làm được gì đã nên thân như thế này. Đành vậy thôi. Chắc tao không còn dịp trở lại. Tụi bây lớn lên ráng giữ gìn, phá hàng rào phải cho cẩn thận, dính với đàn bà con gái phải dè chừng... Tụi bây nghe lời tao không?
- Nghe
…”
(Anh cà khêu ghé qua làng)
“…Có một đứa con trai mười lăm tuổi đến nhờ ông viết một bức thư gởi má nó đi lấy chồng khác. Nó sống với người cha say xỉn không thể chịu nổi, nhờ nhiều người viết thư hoài không thấy má nó hồi âm, nghĩ do thư không hay má nó không trở về, nhờ "ông thầy" là ông viết một bức thư thật đặc sắc thống thiết, từng câu chữ đẫm nước mắt, cho má nó động lòng nhớ thương trở về với nó…”.
(Người viết thư thuê)
“…Chính con ông nhắn tin cho ông, một lá thư nhỏ nhờ người khác viết (nó không biết chữ) nói rõ nó từ ông, không còn cha con gì nữa, nó đi làm cướp sống cuộc đời ngang tàng phiêu bạt, con đường của tên cướp là con đường máu không có chỗ cho tình cha con. Ông đốt lá thư coi như không đọc, nó từ ông nhưng ông không từ nó, không có chuyện cha từ con, ông là cha nó bất kể nó đi đâu làm gì, còn sống hay đã chết…”.
(Đứa con trở về)